Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016


Truyện dài: Bà Cụ Đơn Thân
Tập 1: Bà Cụ Đơn Thân
Tập 2:  Ruộng Cà Chua Của Bà Cụ
Tập 3 :  Làm Giàu Từ Cây Cà Chua
        Mỗi dịp cuối tuần là nó trở về ngôi nhà thân yêu ở quê của mình. Từ hồi trở thành sinh viên, đi học xa nhà, nó thấy nhớ và yêu quê hương tha thiết. Quê nó thật đẹp tươi Nơi nó luôn tìm được sự bình yên, thanh thản và sự cân bằng của cuộc sống sau chuỗi ngày bon chen nơi phố thị.

       Buổi chiều cuối tuần ấy, nó chợt nảy ra ý định đi lại con đường đến ngôi trường phổ thông thân yêu của nó. Một cảm xúc ngọt ngào xen lẫn những xúc động nghẹn ngào về một ngày xưa yêu dấu nay không còn. Nó nhớ thầy cô, nhớ những người bạn xưa. Khung cảnh vẫn như xưa mà người cũ không còn. Bất chợt nó thấy một cụ già đang ngồi thu lu run lẩy bẩy trong thửa ruộng bên đường. Trông mặt cụ rất phúc hậu, hiền lành. Mà tại sao cụ ấy lại ngồi ở đây? Dễ chừng cụ ấy cũng phải tám mươi tuổi chứ không ít. Ở tuổi này, cụ ấy phải ngồi ở nhà cho con cháu hầu hạ mà hưởng phúc mới đúng chứ? Bà cụ ấy quay ra thấy nó, cụ lại càng rên khóc to hơn. Thấy thương cụ ấy quá. Nó quăng xe nhảy xuống ruộng, sốt sắng hỏi xem cụ ấy bị làm sao. Những dòng nước mắt trắng đục chảy ra từ hai khóe mắt nhăn nheo. Rồi cụ lại òa khóc nức nở khiến nó ngớ người ra không hiểu vì sao. Cố hỏi xem cụ bị làm sao thì cụ chỉ lắc đầu. Nó bắt đầu nổi cáu nói: Cụ bị làm sao thì phải nói ra thì cháu mới giúp được cụ chứ? Cụ nhìn nó đầy xúc động, một vài tia sáng lóe lên trong mắt cụ rồi lại vụt tắt. Nó cố lài hỏi thì cụ đã lấy được bình tĩnh và nói: Già cám ơn cháu! Nhưng cháu không giúp được già đâu? Không ai giúp được già cả! Hu hu hu ...
       Khổ thân bà cụ quá! Nhưng có chuyện gì, xin bà hãy nói rõ cho cháu? Cháu hứa sẽ nghĩ cách giúp bà. Bà cụ nhìn nó có vẻ không tin tưởng. Nhưng bà cũng nói ra cho nó biết. Thì ra bà bị con dâu bỏ rơi. Con trai thì nghe lời con dâu. Lý do bà bị bỏ rơi ở tuổi tám mươi là vì bà đã già, sống dai, lại lắm điều. Họ không nuôi cụ nữa. Họ trả lại nhà và khẩu ruộng của riêng bà. Bắt bà tự làm mà ăn. Nếu không, bà phải sang tên cho họ căn nhà của tổ tiên để lại, để họ bán đi ăn tiêu. Bà không chịu bán nhà, thế là vợ chồng con cái họ đã dọn đi ra ở căn nhà mới xây của họ thật. Giờ bà biết làm gì với với mảnh ruộng này để sống? Bà không có một đồng nào. Số gạo ở nhà chỉ ăn đủ một tháng là hết! Bà lại ngã lăn ra mảnh ruộng cằn khô mà khóc nấc lên!
       Nó thương bà cụ quá. Nhưng biết làm sao, khi nó cũng chỉ là một cô bé sinh viên nghèo? Đúng là có vẻ như nó không giúp được bà ấy thật. Nó nhìn đôi bàn tay yếu ớt của mình và chợt nghĩ ra cách. Nó bảo bà đừng sợ, cháu sẽ giúp bà trồng cây. Mùa này trồng cà chua sẽ rất tốt. Vườn nhà cháu đang mọc một đám cà chua, đang dày quá, cháu vẫn định tỉa bớt. Loại cà chua lai F1 sẽ  cho quả quanh năm. Nếu trồng trên cả một cái ruộng to này, chắc chắn sẽ đủ cho bà sống. Mắt bà cụ sáng lên long lanh. Bà nở nụ cười tươi, khoe hàm răng đen nhánh. Bà cụ bảo: Ồ thế cháu cho già! Nó bảo bà đợi một nát rồi phóng xe vèo về nhà lấy cây cà chua trong vườn vừa độ trồng đem cho bà lão. Nó tranh thủ đem cho  một cái dìu nhỏ, vì bà cụ già yếu vậy sao cầm nổi cuốc?
       Khi nó đem ra, thấy bà cụ đang cần một mảnh tre già xới tung cả một khoảng ruộng. Hóa ra đất ruộng không cằn khô như nó nghĩ. Còn bà lão còn khá khỏe. Không khỏe làm sao được? Vì bà đang buộc phải làm việc để mưu sinh ở tuổi tám mươi! Thấy nó đem ra cho bà một bọc cây cà chua con, bà mừng đến rơi nước mắt. Rồi bà lại sụt xịt khóc. Cảm ơn cháu, nhưng sức già chỉ trồng được ngần này thôi! Bà chỉ vào góc ruộng đã được xới tung. Nó nhoẻn cười xòe tay đưa cho bà cái dựa nhỏ nói: Cháu tặng bà! Sau này bà cũng cần dùng nó để vun gốc. Bà không cười nữa, mà gương mặt bà rạng ngời hạnh phúc. Bà đầy quyết tâm và nói: Già nhất định phải sống. Phải tự sống được để cho chúng nó phải ân hận vì những gì đã đối xử với già!
      Nó cũng mừng cho cụ vì đã tìm ra được niềm vui sống. Nó sắn quần, sắn áo, nhảy xuống ruộng đào đất trồng cây, lấy nước tưới cây. Nó còn cho bà thêm một gói hạt cải nhỏ để trồng xen vào những cây cà chua để sớm có rau ăn. Bà cụ nhìn nó xúc động không nói nổi lên lời. Bà lắm chặt đôi tay già nua, xù xì, xấu xí nhưng ấm nồng tình cảm lên đôi bàn tay nó để tỏ lòng cám ơn. Nó tạm biệt bà cụ mà lòng rất vui!
                                         Còn nữa....
                                                                         Tác giả: Phạm Thị Hợi
                                                                                
Xem thêm các bài viết 

>> Chuyện Vai Vế Ở Làng Quê

>> Hẹn Hò Đầu Xuân

>> Sự Hối Hận Về Mối Tình Đầu

>> Hạnh Phúc Bất Ngờ

>> Bà Nội

>> Bác Tôi

>> Phải Quên Đi Người Cũ Thôi

>> Hạnh Phúc Đến Muộn

>> Nạn Nhân Của Kẻ Buôn Người

>> Kẻ Lừa Tình

>> Tình Yêu Ngọt Ngào Của Em

>> Để Có Được Thành Công Bền Vững

>> Tình Yêu Lừa Dối

>> Khách Hàng Củ Chuối

>> Truyện Tình Làng Quê

>> Khắc Phục Những Vấn Đề Của Tuổi U30

>> Tản Mạn Tháng Giêng - Tháng Ăn Chơi

>> Yêu Nhau Ghét Nhau

>> Vụ Kế Hoạch Chặt 6700 Cây Xanh Ở Hà Nội
>> Tìm Anh Trong Giấc Mơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét