Một mùa hè nữa lại đang đến rất gần. Lòng em lại thấy nhớ anh ra riết. Nhớ mùa hè đã xa, mình bên nhau ở ngôi trường nhỏ bé và thân thương. Giờ không biết anh nơi đâu? Em không đủ dũng cảm để tìm về chốn cũ. Dù sao thì anh cũng là người rứt khoát từ bỏ em mà! Em không thể gục ngã trên đường đời rực rỡ. Em chỉ cố gắng lỗ lực từng bước tiến lên. Em đã cố gắng quên anh, quên đi chính mình để có thể tiếp tục sống.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Khi em tìm lại được sự bình yên thanh thản của tâm hồn mình, cũng là lúc em thấy nhớ anh da diết. Anh là một phần trong cơ thể, máu thịt và tâm hồn của em rồi. Tại sao mình lại xa nhau? Đơn giản lắm, em chẳng còn gì để líu giữ tình anh. Chỉ tình yêu không thôi thì không đủ phải không anh yêu? Giờ em lại nhớ lắm một làm môi ấm. Nụ hôn nồng làn cùng ánh mắt dịu êm. Sự quan tâm sốt sắng của anh khi em lên cơn sốt buổi đêm. Và em nhớ cả thân thể rã rời đói khát của người em hết mực thương yêu!
Dù yêu anh bằng hết thảy những gì em đang có. Dù nhận về tất thảy chỉ số không. Nhưng em vẫn không giận, không hờn không oán trách. Bởi có anh, dù chỉ một ngày, thì em cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc sướng sung. Em vẫn đi tìm anh mòn mỏi trong những giấc mơ. Vẫn ôm anh và đón nhận nụ hôn nồng ấm trước khi bước vào giấc ngủ. Vẫn nhớ anh tha thiết mỗi buổi sớm mai. Trong cơn mộng mị, em vẫn gọi tên anh tha thiết. Anh giờ ở nơi đâu? Có khi nào anh còn nhớ đến em? Trong cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc và dịu êm. Có đêm nào anh nằm, và chợt nhớ đến em không?
Em chỉ là một cô bé quê mùa ngốc nghếch. Hoàn cảnh sống lại có nhiều bất hạnh trái ngang. Chỉ trái tim bé nhỏ và một dạ yêu thương là chưa đủ phải không anh? ... Tìm em đi anh, em không còn đủ sức nữa. Em sợ rằng mình bị gục ngã giữa nhân gian. Và trái tim em sẽ tan ra thành muôn vàn mảnh nhỏ. Trước những lời ngỏ ý của những người dưng.
Em nhớ lắm về anh với biết bao kỷ niệm. Hình ảnh người đàn ông mẫu mực là anh chứ còn ai khác nữa. Hạnh phúc là anh, sự bình yên cũng là anh. Những giây phút bên anh vẫn là những giây phút hạnh phúc nhất. Mẹ của anh thì thật hiền đức. Hai đứa em thì thật là ngoan. Bố anh thì là một người đàn ông vững vàng. Em vẫn thầm khao khát một gia đình như thế, sao anh không thể cho em?
Tác giả: Lệ Xuân
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét