Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Bại

Tiểu thuyết: Tình Yêu Định Mệnh


                   Nó chuyên tâm vào học. Nó biết chỉ có học mới giúp nó thoát khỏi cái hiện thực đắng cay và nghiệt ngã mà nó đang sống. Chỉ cần vào được đại học là nó thoát khỏi căn nhà này một cách oai hùng. Mọi người sẽ nhìn nó bằng một con mắt khác. Nhất là khi nó thành công rực rỡ sau khi tốt nghiệp đại học.  Nó lên kế hoạch cho những tháng ngày ở giảng đường đại học. Ngoài việc nó đến giảng đường và học hành chăm chỉ, chuyên cần. Nó sẽ tranh thủ đi làm thêm kiếm thêm vừa có thêm thu nhập, vừa học hỏi được thêm rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm thực tế. Và ở nơi đó, nơi thành phố Hà Nội phồn hoa đô hội. Không ai biết nó là ai, con nhà nào, bố mẹ anh chị em ra sao cả. Họ sẽ đối xử với nó với đúng những gì thuộc về nó. Họ không khinh ghét và xa lánh nó vì nó được sinh ra và lớn lên ở nơi này. Có người cha, người mẹ, người anh chị em họ hàng tệ hại như vậy. Đôi khi trong giấc ngủ nó cũng mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ về điều đó!
                     Trời chẳng chiều lòng người. Ông trời như một lần nữa muốn thử thách lòng can đảm của nó. Nó bị đe dọa sẽ làm cho bị trượt tốt nghiệp nếu nó không làm theo ý hắn. Chị gái nó, dì ruột của nó cũng đang làm mọi cách cản trở việc học hành của nó. Chị nó thẳng thắn, kiên quyết không muốn cho nó đỗ đại học. Chị ta nghĩ mẹ nuôi chị ấy ăn học đã quá tốn kém, vất vả rồi. Giờ mẹ đã già không thể nuôi thêm nó!? Thật ra nếu nó bị thất bại trên đường công danh sẽ làm mẹ vô cùng thất vọng về nó. Mẹ sẽ cũng rất đau buồn và có thể vứt bỏ nó. Rồi mẹ sẽ dành tất cả sự yêu thương cho chị ấy. Vì chị ấy luôn muốn mình là nhất nhà. Nếu có cái gì chị ấy không hơn được các chị em trong nhà, thì chị ấy sẽ tìm cách hủy hoại những cái đó của người khác.
                       Trước ngày nó đi thi tốt nghiệp phổ thông, đại gia đình nhà nó đã gây ra rất nhiều sự biến động và rối loạn. Nó đã căng mình ứng phó để tập trung tâm trí vào kỳ thi quan trọng, đóng vai trò cửa ngõ bước vào cuộc đời của nó. Đến hôm đi thi, tưởng đã thoát. Ai ngờ dì ruột nó tìm đến nhà “ tổng sỉ vả” nó về tất cả những chuyện, từ khi nó là một đứa bé đỏ hỏn mới được sinh ra. Dì thoải mái xúc phạm, giày vò nó trong sự im lặng của mẹ. Dì giữ nó lại, khi nó cố đến trường sớm hơn một chút để bước vào môn thi tốt nghiệp đầu tiên để dì tiếp tục chửi, sỉ vả, xúc phạm nó. Vì cái “ bài” nhục mạ nó mà dì đã cố công chuẩn bị đã chưa kịp xả ra hết.
                          Đầu nó ung lên, nó mụ mị đờ đẫn vì những lời xúc phạm, chà đạp của dì. Nó không còn nhớ gì nữa, đến môn thi nó cũng bị nhầm. Cộng với việc mẹ không cho nó tiền học hướng nghiệp cuối năm ở trường. Các thầy cô và các bạn lại càng xa lánh nó, họ cố ý bưng bít thông tin và gây bất lợi cho nó. Buồn!

 Thi tốt nghiệp phổ thông
Thi tốt nghiệp phổ thông - Ảnh internet

                   Trong phòng thi gần như nó đơn phương độc mã chiến đấu, trong khi các bạn khác luôn có sự tương hỗ và giúp đỡ lẫn nhau. Mặc kệ, nó vẫn sẽ cố gắng hết sức mình. Nhưng rồi, ôi trời ơi. Ai cũng biết môn văn cần có sự yên tĩnh, không xáo trộn để mạch văn không bị dứt liền. Thế mà chẳng hiểu sao, môn thi này nghe nói là cháu gái của mợ coi thi. Mợ đã dặn cô ta giúp đỡ nó trong kỳ thi tốt nghiệp này. Thế mà chính cô ta liên tục đến lục tung bài thi, giấy nháp, kiểm tra ngăn bàn  xem có tài liệu không? May mà khả năng viết văn của nó cũng khá lên không có hề hấn gì. Đến môn thi địa lý thì ôi ôi, các bạn copy bài từ tài liệu chẳng sao, có người còn đặt cả lên bàn để chép trong khi nó làm thì cô giáo nhẹ nhàng, hiền từ đến bên và gạch chéo hai vạch vào bài thi của nó. Thế là nó sẽ bị điểm liệt, kỳ thi tốt nghiệp phổ thông này chắc chắn nó sẽ bị trượt! Nó như không tin nổi vào mắt mình.
                       Trưa đó nó ra nhà dì, chị gái nó hiện đang ở đây bán thuốc giúp dì trong khi đợi được phân việc. Trước dịp thi tốt nghiệp phổ thông, chị ấy từng ngon ngọt động viên nó chỉ cần ôn thi đại học thôi. Còn kỳ thi tốt nghiệp phổ thông nó chắc chắn sẽ qua. Vì chị ấy đã đích thân nhờ chú trưởng phòng giáo dục của huyện, cũng là chú ruột anh chồng sắp cưới của chị. Giờ thì nó bị đánh dấu bài, nó định bụng ra nhờ chị hỏi giúp chú trưởng phòng giáo dục kia xem có cách nào để giúp không. Nhưng nó không thể ngờ, cô giáo đã đánh dấu bài thi của nó đang ngồi nói chuyện có vẻ rất thân thiết với chị trong nhà. Linh tính mách bảo có điều gì không bình thường về chuyện nó bị đánh dấu bài. Nó vòng qua vườn, vào bếp ngồi nghe chuyện.
                       Thì ra mấy ngày thi vừa qua cô ta ở nhà này cùng với chị. Họ là bạn và có vẻ khá thân thiết, chắc chị ấy không biết nó là em gái của bạn chị ta. Nó đang định vào chào hỏi và nói chuyện cho xong thì ôi ôi, họ đang chuyển sang nói chuyện về nó. Chị ta kể về biểu hiện của nó ở trường hôm nay trông tệ như thế nào. Còn chị gái nó thì cười khanh khách vô cùng hạnh phúc và vui sướng. Chị ta cũng cười hạnh phúc vui vẻ phụ họa theo. Thì ra việc bị đánh dấu bài thi tốt nghiệp của nó là một mưu đồ tính sẵn. Việc hủy diệt sự nghiệp của nó là cả một kế hoạch. Nó thật sự thất vọng và buồn. Nó lắm chặt hai bàn tay để kìm chế. Nếu không nó sẽ xông vào hai con người đê tiện mang danh nhà giáo đang ngồi cười khúc kha khúc khích, vì đã làm được nó bị trượt tốt nghiệp kia. Nước mắt mắt nó chảy ra mặn chát nơi khóe môi. Vậy mà nó còn ra đây để định nhờ chị nó đi xin giúp. Nó thấy mình thật là ngu ngốc!
                    Bất ngờ cô ta bước xuống bếp cầm theo cái bát tô to, cô ấy định lấy một bát ốc kho đậu chuối đang tỏa hương thơm ngào ngạt trên bếp. Cô ta sững sờ và rất bất ngờ, đứng trôn chân ở giữa sân khi thấy nó. Nhanh chóng lấy lại bản lĩnh của một con sói, cô ta tiến lại sừng sỏ chỉ trỏ vào mặt của nó nói: Việc tôi đánh dấu bài của cô là đúng quy định của bộ giáo dục. Cô mà tìm đến đây định trả thù tôi là tôi sẽ báo công an.
                     Chị ta có vẻ rất e ngại trước thái độ thẳng thắn, chân thành của nó. Trong mắt chị ta có một chút ân hận xót xa. Chị ta có vẻ hốt hoảng trước cơn giận đang bùng bùng bốc khói trong mắt nó. Chị ta đang lấy giọng để gọi chị nó trên nhà. Nó xua tay nói, em là em gái ruột của chị Hường, dạo trước em vẫn ở nhờ nhà này của dì cùng với chị ấy. Em ngồi ở đây một lúc lâu rồi, và đã nghe hết mọi chuyện. Chị có gì muốn nói với em không?
                     Mặt chi ta chuyển dần từ sự hốt hoảng sang tái mét, sắc mặt nhợt nhạt như người bị trúng gió độc. Chị ta run lẩy bẩy miệng khi hỏi lại nó: Em là … em gái ruột … của Hường? … Nó gật đầu cái rụp, nó không còn sức để nói. Nó chỉ muốn hét lên, muốn phá tan cái thế giới giả tạo, khốn nạn mà nó đang sống. Chị ta cũng không khá hơn nó, chị ta run run, hỏi lại nó một lần nữa, cúi thấp xuống và nhìn sâu vào mắt nó: … là em gái ruột của Hường ? Nó gật đầu! Chị ấy không thể chấp nhận câu trả lời ấy, chị ta cầm hai tay nó lắc mạnh. Em là em gái ruột của Hường? … Hãy trả lời chị ? … Nó lấy lại được sự bình tĩnh. Nó nói vâng, em là em gái ruột của chị Hường! Thì sao chứ? Chị xem chị đã vừa làm gì với bài thi tốt nghiệp của em gái bạn mình?
                       Nó định hất tay chị tar a khỏi cơ thể mình. Nhưng mà đôi tay xinh đẹp ấy tuột ra, buông thong xuống. Chị ấy lẩm bẩm một mình … là em gái ruột của Hường … sao Hường li nhờ mình một việc như thế ? Chị ấy thẫn thờ định quay lên nhà thì nó túm chị ấy lại. Nó muốn hỏi cho ra nhẽ. Nó hỏi chị Hường đã nhờ chị việc gì? Chị ấy không nói, chỉ nhìn nó một cách trơ trẽn và có chút thương hại. Nó đổi giọng cầu xin chị nói cho nó biết rõ sự thật. Nó chỉ cần biết rõ sự thật thôi. Nó muốn biết lý do chị ấy đánh dấu bài nó một cách cố ý như vậy?
                        Chị ta không còn đủ liêm sỉ để nhìn thẳng vào đôi mắt đang cầu xin khẩn thiết của nó. Tuy sự thật gần như đã được phơi bày, nhưng nó cần một lời khẳng định của chị ấy. Nó muốn biết kẻ thù dấu mặt của nó là ai. Và cái giá được trả cho việc làm trượt tốt nghiệp của nó là bao nhiêu. Chị ta sắc sảo nói với nó: là ai nhờ tôi chắc cô cũng phải biết rồi chứ? Cô hỏi để làm gì? Chuyện dù sao cũng đã lỡ rồi, cô có trả thù thì cũng có ích sự gì đâu. Thôi cô đành ôn thi lại đi.
                     Rồi chị ta xanh rờn như một nhà giáo mẫu mực: Chúc em năm sau thi tốt. Chị ấy ve vảy định đi lên nhà, nhưng nó nói: Không được! Chị phải nói rõ cho em, nếu không em chỉ biết chị là người trực tiếp hại em? Em sẽ …trả thù chị! Nó đe dọa! Phải rồi, nó phải trả thù! Người quân tử có thù không trả không gọi là quân tử!
                     Chị ta nhìn ánh mắt quyết đoán và lạnh lùng của nó thì run sợ, muốn gọi chị nó giúp sức mà không được. Chị ta đành nói vắn tắt cho nó: Có người đã đưa phong bì cho chị, hứa sẽ chạy công chức cho chị để chị làm cho em bị trượt tốt nghiệp. Em đừng có trách chị. Chị quyết định làm em bị trượt tốt nghiệp cũng là vì cả tương lai sự nghiệp của chị thôi, coi như em gặp vận đen đi.
                     Chị ấy hất tay nó ra và vùng đi, nhưng nó nhanh hơn, nó túm chị ta quay trở lại. gương mặt và thân thể chị ta rất đẹp. Vậy mà lại thật bất nhân. Nó thẳng thắn nói vào mặt chị ta: Chị không thể vì tương lai sự nghiệp của mình mà hủy diệt tương lai sự nghiệp của người khác. Em với chị xưa nay không quen biết, không có oán thù gì. Gặp chị ở ngoài đường có khi em sẽ rất thích. Sao chị lỡ nhận phong bì để làm cho em bị trượt tốt nghiệp? Chị chỉ cần nói rõ cho em tên người trả tiền cho chị để chị làm hại em, thì em sẽ tha lỗi cho chị.
                    Chị ta cong mặt, thái độ quay ngoắt 180 độ. Chị ta quay cổ xưng xỉa nói với nó: Tao không cần cái loại như mày tha  thứ! Mày dù có hay có giỏi đến đâu, thì chỉ là một con bị tốt nghiệp phổ thông. Còn tao thì đã tốt nghiệp đại học. Mày giờ ở dưới chân tao!
                    Nó nghiến răng ken két nói: Chị nói hay lắm, sao chị không nói rõ rằng em bị trượt tốt nghiệp phổ thông, giờ thì đứng dưới chân của chị, là do chị nhận được phong bì để làm hại em. Nếu chị không nói rõ cho em tên người đã thuê chị, chị sẽ phải trả giá đắt, em đã nói là làm!
                    Chị ta quay mặt, nhơn nhơn thách đố nó: Cỡ như mày thì làm gì được tao? Tao thách đấy? Vớ vẩn tao sẽ báo công an!
                    Chị ta định quay đi thì nó ngọt ngào, ơ kìa chị xuống bếp lấy món ốc kho chuối đậu mà chưa lấy đã vội đi hay sao? Chị ta quay lại gượng cười nhìn nó. Còn nó nhanh nhẹn múc cho chị ta đầy một bát ốc kho chuối đậu thật là ngon. Nó vẫn giọng dịu dàng: Chị làm ơn nói cho em tên người đã thuê chị hại em thôi. Em cần biết chắc kẻ thù dấu mặt muốn hại em là ai!
                   Chị ta cong cớn cáu gắt nhìn nó với sự khinh thường: Mày cần thì kệ mẹ mày cần, tao đã hứa là sẽ không nói ra thì tao sẽ không nói. Đưa đây!
                   Chị ta quát và giơ tay định đón lấy bát canh đang nóng hôi hổi trên tay nó. Nó nói: Chị hay quá, đã hứa không nói ra thì nhất định không nói. Còn em, đã nói chị sẽ phải trả giá nếu không nói ra thì em đành phải làm thôi.
                  Mắt chị ta trợn tròn, trắng dã nhìn nó, chị chưa kịp xưng xỉa thách đố nó. Thì đây, nó hất cả bát canh nóng bỏng vào mặt chị ta. Chị ta còn kịp chửi nói: Con khốn, mày dám … trước khi kêu lên đau đớn vì nóng. Nó chỉ nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ: Em trở thành con khốn như thế này cũng là vì chị. Chị cứ từ từ mà thưởng thức hậu quả. Chị cố mà nhớ lấy điều này, sau này đừng có vì một chút lợi ích nhỏ của mình mà làm hại người khác thê thảm như vậy. Chào chị!
                    Nó lấy xe phi đi trong sự ngỡ ngàng của chị ta và chị nó. Nước mắt nó tuôn như mưa, nhưng lòng nó rất thanh thản. Dù sao nó cũng đã tìm được người phải chịu trách nhiệm cho việc trượt tốt nghiệp phổ thông của nó. Vẫn biết việc trả thù của nó là không đúng lắm. Nhưng mà người quân tử có thù không trả không phải là người quân tử. Hơn nữa, chính cô ta đã muốn nhận tất cả các trách nhiệm, hậu quả của người đã thuê cô ta làm hại nó. Mặt khác, nó đã nhân danh lẽ phải, trừng trị một kẻ ác ôn. Giúp nhà nước giáo dục lại một con “ giáo viên” không có đạo đức và nhân phẩm. Có thể cô ta cũng bị ép phải làm điều đó, kẻ có ác tâm muốn nhờ cô ta làm hại nó, thì cũng có thể làm hại cô ta nếu cô ta không đồng ý giúp người đó làm hại nó. Mặc kệ, chuyện này coi như đã giải quyết xong. Giờ thì nó cần đối mặt với thực tế để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp năm sau. Lên một kế hoạch mới cho những ngày tháng sắp tới. Nó chưa có một kế hoạch nào cho việc nó bị trượt tốt nghiệp.  
                    Trở về căn nhà đang có dấu hiệu đổ nát của mình, lòng nó giờ buồn vô tận. Những đổ vỡ mất mát trong lòng nó không thể nói hết thành lời.  Vài ngày liền nó không ăn uống gì cả. Cơ thể bị suy nhược khá nghiêm trọng. Nó thật sự đau xót khi nhìn tụi bạn rồng rắn kéo nhau đi thi đại học, còn nó, tất cả những ước mơ, dự định, kế hoạch của nó đều bị đổ vỡ, tan nát tất cả. Nhiều khi nó còn có cả cảm giác không còn đủ nghị lực để sống tiếp nữa. Nó thật sự rất mệt mỏi. Nó không đủ sức để làm lại bằng lúc đầu nữa. Nó cảm thấy đau đớn ê trề. Giờ thì nó chẳng bằng ai cả trong cả cái ngôi trường Yên Lãng này cả. Nó thấy trong lòng tràn đầy sự căm hận những kẻ ác nhân đã nhẫn tâm hãm hại nó. Nó muốn trả thù tất cả. Trả thù từng người một. Chúng đã vùi dập nó xuống tận cùng dưới đáy của lỗi đau. Nó không thể để cho chúng nhơn nhởn, phè phỡn, sống ung dung, hạnh phúc trên lỗi đau của nó. Có câu: Một người giỏi có ba người giúp sức. Còn nó, sự thất bại của nó là có ít nhất ba con người tài giỏi, thành đạt hãm hại. Dù nó có tài giỏi đến đâu thì nó làm sao có thể thoát? Nó thật sự đang rất buồn! Nó lật giở từng trang sách mong tìm lại thêm nghị lực sống. Phải rồi, nó phải sống xót qua lỗi đau này, thì mới có ngày nó bắt những kẻ đã nhẫn tâm hãm hại nó phải trả giá đắt vì những tội lỗi đã gây ra với nó.
                   Khi việc học ôn lại của nó bắt đầu đi vào guồng thì anh Sin, người đã từng có hôn ước khi còn nhỏ với nó. Nó và anh đã từng nguyền thề không biết bao nhiêu là chuyện. Nhưng anh đã vội vã vứt bỏ nó khi nhà nó có chuyện,  để chuẩn bị kết hôn với một cô tiểu thư con nhà giàu có, danh giá trong làng. Anh còn bắt nó phải thể hiện là hai người không hề quen nhau ở trường. Thậm chí anh và cô ta người trước, kẻ sau, có khi là cả hai người thường xuyên đến xúc phạm, nhục mạ nó ở lớp. Họ muốn nó phải từ hôn để việc họ đến với nhau là danh chính ngôn thuận. Họ muốn xúc phạm, chà đạp họ thật đau để thỏa mãn lỗi đau khi phải theo đuổi, tán tỉnh nó. Và làm cho nó không bao giờ dám mơ tưởng đến anh. Mỗi lời xúc phạm thô bỉ, tàn nhẫn đầy ác tâm được thốt ra từ cái miệng xinh đẹp của anh như những nhát dao cắt đứt từng sợi dây lối tình cảm giữa hai đứa, đâm thẳng vào tim, vào lòng của nó và làm chúng tan nát.
                   Ôi, vẫn cái miệng xinh đẹp ấy từng thốt lên không biết bao nhiêu lời thề độc địa để khẳng định tình yêu chung thủy với nó. Từng đặt lên môi nó bao nhiêu nụ hôn nồng ấm, cuồng nhiệt. Vậy mà cũng chính cái miệng ấy hôm nay, lại nói ra không biết bao nhiêu lời bẩn thỉu làm  tổn thương nó sâu sắc. Nó chỉ im lặng chịu đựng vì không muốn chuyện tình cảm giữa ba người lại ầm ĩ thêm lên. Nó in lặng vì nếu không tận mắt chứng kiến, trải nghiệm thì nó không thể tin nổi cái con người lúc nào cũng đẹp đẽ, bóng bẩy, hào hoa ấy, lại có thể đê tiện và khốn nạn đến thế. Nó im lặng để cố kiểm soát bản thân, nó không thể mắc thêm bất cứ một sai lầm nào nữa. Nó im lặng để lắng nghe tình cảm của mình với anh trong trái tim mình đứt gãy dần sau những lời xúc phạm, chà đạp bạc bẽo vô tình của anh và cô ta.
                    Những kỷ niệm đắm say, đẹp tươi và hạnh phúc của hai đứa khi xưa bị rửa trôi bằng những giọt nước mắt đắng cay, tủi hờn sau những bài xúc phạm, chà đạp và thái độ khinh bỉ của anh với nó.
                 Đến khi tình cảm của nó và anh chẳng thể còn cái gì nữa, khi nó thấy anh cười vui hạnh phúc hân hoan khi thấy cô kia đưa ra chồng thiếp mời đám cưới ngay giữa sân trường. Niềm vui, hạnh phúc của anh ta vỡ òa sau những năm tháng chờ đợi khát khao. Họ ôm nhau trong hạnh phúc tột cùng. Còn nó, nó thấy trống rỗng vô tư. Nó hiểu rằng anh đã thật sự yêu cô ấy. Nó đã mất anh từ lâu lắm rồi. Từ ngày mẹ thô bỉ đuổi anh ra khỏi nhà khi thấy anh bên nó. Dù hai đứa đã hẹn thề khi nó vào phổ thông, hai đứa sẽ chính thức yêu nhau. Khi nó tốt nghiệp phổ thông, đủ mười tám tuổi hai đứa sẽ cưới nhau. Thế mà những năm tháng học phổ thông mà nó đã ao ước vì sẽ được sống bên anh là đây hay sao? Đúng là một tấn đại bi kịch. Nó quyết định phăng teo tất cả. Dù sao cũng chỉ là chuyện từ hồi trẻ con.
                     Nó bắt đầu bước đi trên con đường mới. Thì cũng chính anh ta điên cuồng một chết hai sống chống phá nó. Anh ta quá thất vọng và hụt hẫng khi nếu lấy cô kia, anh ta sẽ chỉ nhận được số tiền của hồi môn bằng một phần rất nhỏ so với tài sản của nó. Nhà cô ta giàu có nhưng cũng chỉ cho con gái đem theo, khi đi lấy chồng có ba chỉ vàng. Anh ta và gia đình còn phải còng lưng gánh chịu tất cả tiền chi phí cho một đám cưới khổng lồ. Sau khi cưới, anh ta phải nâng niu chiều chuộng cô ta hết lòng và phải nuôi nợ cô ta vì cô ta không có nghề ngỗng gì.
                  Thế là anh ta phăng teo tất cả. Anh điên cuồng và nhục nhã cầu xin sự tha thứ của nó. Anh ta còn kiên quyết chống phá nó còn vì đối tượng mà nó chọn để dựa vào khi anh ta đi lấy vợ, là người đàn ông mà cháu ruột anh khao khát, yêu thương. Không nhận được sự đáp trả tình yêu từ phía anh ấy, cô ta đang sống trong chuỗi ngày chìm trong đau khổ. Anh ta phải phá chuyện của nó nhân danh tình yêu của anh ta, để dành hạnh phúc cho cháu gái anh ta. Tóm lại, anh ta không coi nó là một con người. Anh ta coi nó là một vật sở hữu vô tri. Thích vứt thì vứt, thích yêu thì yêu, thích hủy thì hủy khiến nó vô cùng đau đớn và bị tổn thương sâu sắc.
                      Giờ thì anh ta đang gào thét gọi nó ở ngoài cổng. Anh ta biết, nó đã bị trượt tốt  nghiệp. Giờ chỉ còn nước lấy anh ta như kế hoạch ngày xưa là đẹp nhất. Qua những lời gào thét của anh ta, nó cảm nhận anh ta không phải là người hãm hại nó trượt tốt nghiệp. Đúng ra là anh ta chưa kịp hãm hại thì nó đã bị người khác hãm hại. Và anh ta để mặc cho nó bị hãm hại. Anh ta muốn nó bị trượt tốt nghiệp phổ thông để chỉ còn con đường trở về với anh ta là đẹp đẽ nhất. Nếu nó không chịu về với anh ta, thì nó cũng sẽ biến thành một đống rác không ai muốn quan tâm. Thật lòng anh ta chẳng yêu thương gì nó. Chỉ là nó đang có những thứ mà anh ta cần. Anh ta coi nó là vật sở hữu của anh ta. Anh ta có thể vứt bỏ, chà đạp nó nhưng mà anh ta không thể để cho người khác nâng niu, yêu thương và đoạt lấy nó. Đó là bi kịch và đại bất hạnh trong cuộc đời nó.
                     Anh ta đã giả dạng làm con gái để chia rẽ chuyện tình cảm giữa nó và bạn trai của nó. Giả làm bạn với chị nó để tìm cơ hội xâm hại nó. Anh ta còn thuyết phục nó chiều chuộng anh ta một chút rồi anh ta sẽ vĩnh viễn không theo đuổi nó nữa. Khi nó ngu ngốc làm theo thì anh ta quay thanh đoạn Clip, rồi sau đó ít hôm chiếu lên cho học sinh toàn trường xem, trong giờ học về giới tính! Làm cho nó nhục nhã ê trề, mất hết nhân cách với toàn bộ học sinh trong toàn trường. Anh ta luôn rất thông minh và đặc biệt hiểu nó. Ngay việc anh ta chà trộn vào gia đình nó ngày chị gái nó cưới để tìm cách cưỡng ép, xâm hại và quay Clip với nó. Nếu nó mà làm ầm ĩ cả lên. Lễ cưới của chị có thể bị hủy bỏ. Và cũng có rất nhiều người sẽ biết chuyện. Trong khi cái thai trong bụng chị thì ngày càng to, cuộc đời chị sẽ rơi vào bất hạnh. Con gia đình nó lại tiếp tục chìm sâu vào nhục nhã, ê trề và khổ sở  trong mắt bàn dân thiên hạ. Nó cũng không thể sống xót nổi với cơn giận cua chị. Anh ta tóm lọn được nó, biến nó thành con dối của anh ta. Và từng bước hủy diệt cuộc đời nó.Tại vì sao? Ôi cuộc đời! Một trong những bất hạnh lớn nhất của cuộc đời nó là gặp gỡ, quen biết và làm bạn với anh ta.
                     Anh ta gào thét và cầu xin sự tha thứ của nó thống thiết ở ngoài cổng. Có vẻ như rất chân thành. Hình như anh cũng đang bị sụp đổ sự nghiệp. Nó cũng chỉ là một con người. Cơ thể của nó cũng chỉ được làm bằng xương bằng thịt. Nó thấy thương hại cho anh ta. Cuộc đời phía trước của nó đang bị mây mù che phủ. Nó đang thấy hoang mang. Vụ việc anh ta chiếu đoạn Clip nó và anh ta lên toàn trường, đã lấy hết cơ hội nó có thể lấy được chồng ở cả cái vùng ven sông hồng này. Ôi, cuộc đời của nó thật là đắng cay. Tương lai phía trước của nó thật mù mờ. Chút hoang mang và yếu lòng, nó quyết định cho anh ta thêm một cơ hội. Để kiểm chứng sự chân thành của anh ta, nó đếm cho đủ hai mươi câu anh ta gọi tên nó kể từ thời điểm hiện tại. Gần đến số hai mươi, giọng anh khản đặc như là người ta bị mất giọng, nó thấy trái tim mình run rẩy nếu anh bỏ cuộc. Anh đang khóc, anh đang bị tổn thương? Nó không thể chạy ra vì anh chưa gọi đủ nó hai mươi lần.
                     Thế đấy, ý chí của nó khi ấy sắt đá đến mức như vậy đấy. Vì nó run sợ khi nghĩ đến ngày anh bỏ rơi và làm tổn hại đến nó. Đến đúng số hai mươi, nó buông bút xuống và chạy ra cửa. Nó sẽ tha thứ cho anh, sẽ lối tiếp kế hoạch khi xưa với anh… Ngoài cửa có một cái bóng đen, nó mặc kệ. Nó còn bận chạy ra cổng để đón nhận tình cảm của anh. Nó sợ anh đi mất. Nếu nó quay lại với anh, mọi nhục nhã, ê trề mà anh đã gây ra cho nó sẽ có cơ hội được rửa trôi tất cả. Tình cảm của cái bóng cũng rất tha thiết và chân thành với nó. Thoáng nhìn qua đuôi mắt, kỳ lạ là nó có vẻ không quen. Nó co giò lao ra cổng thì cái bóng đen vội chụp lấy nó. Cái bóng tuy nhỏ bé mà vô cùng mạnh mẽ. Nó không thể động cựa. Khi nó định gào lên gọi tên anh Sin, thì cái bóng nhanh chóng  chụp tay vào miệng nó. Cái bóng thì thào vào tai nó: Anh yêu em,… em đừng đi ra… anh xin em! Nó vùng vẫy mãnh liệt. Nhưng cái bóng cũng kiên quyết không buông. Cái bóng giữ chặt nó lại như giữ chặt trái tim của mình trong nồng ngực vậy. Nó mặc kệ, cố nhẫn tâm vùng vẫy. Cái bóng không chịu buông tay mà nói với nó: Không được, em đã hứa là của anh rồi. Anh không cho em đi… Nó phát điên, nó hứa hẹn với ai khi nào? Đầu nó rối tinh. Nó đang bị sốc nặng và nó chẳng muốn nhớ gì hết. Nó chỉ biết ngoài cổng đang có người gào thét gọi nó, cầu hôn với nó. Nó cố vùng vẫy, nó bị đánh ngất xỉu. Khi tiếng gào thét nó ngừng lại, anh Sin đã từ bỏ nó. Cái bóng buông tay nó ra, nó vội vọt đi. Nó lao ra cổng, định bụng sẽ gọi anh Sin trở lại. Nó chắc anh sẽ đồng ý. Nhưng anh đang ngồi sau xe một cô gái xinh đẹp khác. Họ có vẻ rất thân mật. Anh thấy nó khóc mếu chạy ra, có lẽ anh cũng đã biết rõ quyết định của nó. Nhưng anh nhìn nó với ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Mắt anh màu mắt lợn luộc. Anh vẫn cùng cô ấy đi tiếp. Cô ấy cũng rất muốn điều đó. Nó quay vào thì cái bóng cũng quá thất vọng về nó, cái bóng đã biến mất. Nó lại tiếp tục sống trong chuỗi ngày cô đơn, buồn chán và lao vào học tập như kế hoạch.
                 Mãi sau này nó mới biết, cô gái đó đi xe chạy đến báo là anh Sin đã đỗ thạch sĩ. Một chương mới đầy oai hùng của anh ta lại mở ra. Còn nó chỉ là một con bé bị trượt tốt nghiệp phổ thông, không còn phù hợp với anh ta nữa. Và anh ta lại thẳng tay rũ bỏ nó, dù nó có ra sao anh cũng không còn quan tâm.
                  Cái bóng chính là Anh Hài, chàng trai vùng cao đã gửi cho nó bức thư cũng vòng hoa bất tử theo dòng sông hồng. Là người đã quyết định cùng sống, cùng chết với nó khi cứu nó trong vụ sự cố về điện giật. Là người đã ở bên, chăm sóc nó, truyền cho nó sinh lực để nó tiếp tục sống tiếp. Nó có thể cảm nhận tình yêu của anh trong những giấc mơ! Nó thấy tiếc cho mình là khi đó nó đã không chấp nhận tình cảm của cái bóng ngay. Chuyện với anh Sin chỉ là chuyện đã qua!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét