Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Chết

NGƯỜI THẦY VĨ ĐẠI

Tập 1: Cơ duyên

Tập 2: Tâm nguyện

Tập 3: Cái chết

Tập 4: Lỗi đau

Tập 5: Hoàn thành di nguyện
                         Thời gian thấm thoắt trôi đi. Nó vẫn miệt mài cùng bài vở. Kỳ thực tập đã đến. Nó giật mình vì đã quên giấc mơ vào đại học của mình. Qua cô bạn thực tập cùng, nó biết nhà trường đã bán hồ gần hết hồ sơ thi đại học tại chức khóa tới. Nó vội vã vào trường và mua được một bộ. Nó tự biết nó còn quá non nớt với cuộc đời. Nó có thể bị nghiền nhỏ khi bươn trải kiếm sống lúc này. Cô bạn thực tập cùng xoe xóe nói với dì nó – tức kế toán trưởng tại đơn vị thực tập của nó rằng nó thật ngốc. Làm sao thi đỗ đại học tại chức ở trường được mà mua những 500 nghìn một bộ hồ sơ cho tốn tiền ra. Dì nó nghe thế thì kêu la ầm ĩ.
                        Trả là mấy hôm trước mẹ có qua chỗ nó thăm. Nó nói rõ là cần phải học đại học. Vì mảnh bằng trung cấp bây giờ không có ý nghĩa gì trong xã hội. … Và mẹ đã đồng ý, nhưng vì thiếu tiền mẹ ra vay dì tạm một ít. Nó dặn kỹ mẹ đừng nói vay để làm gì cả dì lại bàn ra tán vào phiền phức và nhức đầu. Nó cũng dặn kỹ mẹ số tiền này nhất định phải trả nếu không sẽ rất rắc rối với nó sau này.
                      Giờ thì dì giận, vì dì cũng nhờ người mua một bộ hồ sơ cho chồng dì đi học. Nhưng chú ấy đã già nên ngại đi học vì xấu hổ. Thế là dì kiên quyết ép nó quay lại trường giả lại bộ hồ sơ đó và mua lại bộ hồ sơ của dì. Nếu không dì ấy sẽ không ký vào hồ sơ thực tập của nó. Dì còn làm như sẽ cho không nó bộ hồ sơ thừa của nhà dì. Thế là vì thương mẹ, nó quay lại trường trả lại hồ sơ. Chân nó như đeo đá vậy mà không biết làm sao.
                        Ngày nó đỗ đại học, thật sự nó rất vui. Nó định bụng sẽ sang thăm thầy cô. Khoe thành tích nó đạt được. Chắc chắn thầy sẽ rất vui. Nó cũng muốn hứa sẽ chăm sóc cô khi thầy qua đời để thầy yên tâm dưỡng bệnh. Nhưng mà nó chợt nhận ra. Đỗ đại học thì có gì là oai? Có nhiều người chỉ cần bỏ ra ít tiền là vào được đại học. Có gì mà nó tài giỏi? Dù rất nhiều thầy cô, cán bộ công nhân viên tỏ ra quá ngạc nhiên vì kết quả của nó. Nó đã lấy lại được rất nhiều thăng bằng về tâm lý so với hồi phổ thông. Nó phải khẳng định được bản thân mình trong xã hội. Khi ấy nó mới không e ngại trước thầy.
                      Và nó rất cố gắng năng động tham gia hoạt động của lớp. Nó gương mẫu và đi đầu trong học tập. Nó chăm chỉ, chuyên cần phấn đấu trong học tập không ngơi nghỉ.
                     Có lần nó chạm trán với chị Ngân hai ở lớp. Chị ấy đã học tiếp cao đẳng và đang làm kế toán cho một doanh nghiệp liên doanh rất uy tín của Nhật. Không hiểu vì sao, chị ấy có xung đột vô cùng gay gắt với cậu bạn trai của nó. Và đương nhiên, nó phải bảo vệ bạn trai của mình. Thế là nó đã cho chị ấy một mẻ tơi bời hoa lá ngay trước lớp. Hôm ấy cũng là ngày nó chính thức nhận ra bạn trai nó chính là cậu bạn tuổi thơ mà nó thầm khao khát và tìm kiếm. Thầy xuất hiện trước cửa lớp với thân thể gầy yếu, tay vẫn vướng vài ống truyền nước hoặc truyền máu. Cách đây ít hôm nó có hỏi bác sĩ tình hình bệnh của thầy. Bác sĩ nói, thầy có thể sống thêm khoảng sáu tháng nữa nếu thầy chịu khó nhập viện điều trị. Thế mà thầy làm gì ở đây? Thầy không để nó hỏi thăm sức khỏe thầy mà thầy bắt nó xin lỗi chị Ngân hai ngay! Cả lớp và một vài thầy cô khác đứng đó quá ngỡ ngàng trước mệnh lệnh rất phi lý của thầy. Chị Ngân hai là người sai hoàn toàn. Chị ấy đang rất cố gắng bôi nhọ và sỉ nhục thậm chí đánh đập một cậu bạn trong lớp. Chỉ vì cậu ấy xuất thân nghèo khó. Cha mẹ mất sớm từ khi cậu ấy còn là một đứa bé tiểu học. Cậu ấy đã làm đủ thứ việc để có tiền cho hai anh em ăn học. Thỏa ước nguyện của bố mẹ trước giờ phút lâm trung. Vì muốn có một cái xe đạp để về quê thăm nó và chăm sóc mộ bố mẹ. Cậu ấy đã làm người hầu kẻ hạ trong nhà chị này ít hôm. Giờ thì cậu ấy lại đang học tiếp đại học, ở công ty cậu ấy lại là cấp trên trực tiếp của chị này. Thế là chị ta bức xúc, dựa vào chút oai quyền của người chồng ở ngôi trường này. Chị ta đến để sỉ nhục và chà đạp cậu này trước lớp.
                       Về danh chính ngôn thuận nó chưa làm gì sai với chị ta. Nó mới chỉ dùng vài tiểu sảo với chị ta thôi. Vậy mà giọng thầy thều thào như cơn gió nhưng cũng rất dứt khoát vài kiên quyết, thầy chỉ tay vào nó trước lớp nói: Xin lỗi chị Ngân ngay! Có người nói thầy điên rồi. Dựa vào sự nóng nảy và tính khí của nó, nó không bao giờ làm thế. Vậy mà nhiều người vã mồ hôi hột khi thấy nó lấm lét nhìn thầy và thật lòng xin lỗi chị Ngân hai. Thầy lại chỉ tay quyết đoán, không phải như thế! Con phải khoanh tay lại vài xin lỗi chị Ngân mau!
Mặt thầy đỏ rực, đôi mắt bất lực chuẩn bị ứa nước mắt. Nó biết thầy đang lo lắng cho tính mạng của nó nếu nó đắc tội với chị Ngân hai này. Nó bất đắc dĩ khoanh tay lại và lễ phép xin lỗi chị Ngân hai. Mặt chị này cũng giãn ra khi nhìn nó. Nó chạy theo thầy, nó quỳ sụp xuống đất dưới chân thầy. Nó xin thầy nhập viện. Rằng trong viện đang có một ít máu nhóm O hiếm của thầy. Nếu thầy không vào ngay đó để truyền máu, chỉ cần một bệnh nhân cần máu, họ sẽ lấy máu ấy để truyền ngày. Nó cầu xin thầy làm điều đó đẻ lương tâm nó đỡ cắn dứt.
                      Vì hôm nó dùng miệng hút lọc độc chữa trị cho một đứa bé bị rắn cạp nong  cắn trên phố trước khi người nhà nó đưa đứa bé vào bệnh viện. Nó cũng bị nhiễm độc lọc rắn qua đường miệng và đường da. Bác sĩ đã lọc máu độc giúp nó, nhưng vì bị thiếu máu nghiêm trọng. Nó ngất đi, ở trường cũng mới tổ chức đợt hiến máu tình nguyện, ai có thể cho máu thì đã cho. Với lại nó chưa từng xét nghiệm máu. Không biết nó nhóm máu gì và ai tương thích. Và thầy xuất hiện dõng dạc, tôi nhóm máu O, có thể truyền cho tất cả mọi người. Xin bác sĩ hãy lấy máu của tôi. Nó chưa kịp can ngăn thì lại bị ngất đi. Nó biết, việc thầy truyền máu cho nó coi như là đã đổi mạng cho nó. Tiếc là hôm ấy, vì muốn gây cảm tình với nó. Ông ta – tức là bố nó đã nhận vơ là người đã truyền máu cho nó. Mãi sau này nó mới đủ thông minh để biết, và nó đã không làm gì để cám ơn thầy!
                        Chắc thầy đã rất buồn và ức chế vụ này. Ông ta thật bất nhân, đã cướp gần như tất cả công lao của thầy với nó trong mắt mọi người. Ồng ta làm sao biết nó nhóm máu gì mà dám truyền? Hơn nữa, cái loại người không muốn mất từ 500 hay 1000 cho nó làm sao dám nhường những giọt máu quý giá từ cơ thể ông ta cho nó? Ông ta chỉ nghĩ đến những lợi lộc từ nó. Ông ta tư lợi một cách bất nhân, bất nghĩa và rất phi lý!
                        Vậy mà thầy của nó im lặng, thầy muốn gì đây? Thầy muốn nó không phải chịu đựng gánh nặng tâm lý vì đã gần như nhận lấy mạng sống của thầy? Hay thầy muốn mối quan hệ của nó với bố nó tốt hơn? Hoặc thầy muốn trong người nó có dòng máu của thầy. Vậy là nó chính thức là con của thầy. Sau này nó có nghĩa vụ chăm sóc vợ thầy khi thầy qua đời? Có thể thầy nghĩ thầy đã già rồi, căn bệnh ung thư đến giai đoạn cuối không thể chữa khỏi. Thầy đằng nào cũng chết. Chỉ cần thầy sẽ chết sớm hơn một chút, nó sẽ được sống. Dù sao thì nó cũng là đứa bé mà vợ chồng thầy ôm ấp bế bồng khi vừa lọt lòng mẹ. Nó đã uống những dòng sữa ngọt lành từ người vợ thân yêu của thầy. Với thầy và cô, nó là đứa con gái yêu của họ. Nó hư, nó xấu, nó ốm yếu thì họ đều yêu thương và giúp đỡ nó hết lòng. Thầy và cô là những người nhân hậu nhất trên đời mà nó từng gặp.
                          Nó cứ quỳ đấy thuyết phục thầy mà nước mắt lưng tròng. Vừa lúc ấy, anh Quân xuất hiện. Anh túm tay nó hỏi giật giọng. Cái gì? Ai nằm viện? Sao bố lại cần truyền máu? Nó đành nói hết sự tình cho anh Quân. Vì bác sĩ đã nói, bệnh của thầy đến giai đoạn cuối rất cần sự chăm sóc của người thân. Nói cho anh Quân cũng tốt, để anh ấy còn chăm sóc thầy thêm. Cứ để một mình thầy chịu đựng thì rất khổ.
                     Từ khi học đại học nó đã ở ký túc. Tuy rất  gần thầy mà nó không gặp thầy nhiều. Hồi nghỉ giữa đợt đợi thi tốt nghiệp trung cấp. Nó liều mạng đi làm phẫu thuật khối u ở một viện danh tiếng. Cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp, tuy quá trình hậu phẫu không tốt lắm. Nhưng dù sao thì bệnh của nó đang diễn biến rất tốt. Còn thầy thì có vẻ rất nặng. Thầy gần như bị suy nhược cơ thể khá nghiêm trọng.
                      Những ngày sau, nó rất cố gắng gương mẫu, nó mong các bạn sẽ bầu nó vào ban cán sự lớp. Nó sẽ sang gặp thầy và cô, chắc chắn thầy sẽ rất vui với những thành tựu nó đạt được. Thầy sẽ khỏi bệnh. Nó tin như thế. Dù thầy nói tật xấu của nó là quá cầu toàn, nhưng nó đã không tin là cầu toàn là một điều xấu. Nó từng là tính đồ trung thành của “ chủ nghĩa hoàn hảo”, và nó suýt mất mạng vì chủ nghĩa này. Nhưng nó không tin quá cầu toàn là điều sai cần sửa chữa.
                     Cho đến ngày nó được các bạn bầu vào ban cán sự lớp. Tuy chỉ là ủy viên, không có chức danh cụ thể. Nhưng mà nó rất vui. Ngay sau khi buổi sinh hoạt lớp bầu ban cán sự lớp kết thúc. Nó vui mừng chạy sang nhà thầy. Mà lạ thay, chỗ  nhà thầy hôm  nay rất đông thầy cô giáo. Ve mặt họ đều rất buồn và lo lắng. Ô kìa thầy nó mặt mày tái mét được mọi người khênh lại phía cửa. Chiếc ô tô sang trọng lao đi cùng lời chửi rủa độc ác của gã lái xe bụng phệ: Biết chúng mày là nhà giáo thì nghèo, nhưng nghèo đến mức không có quan tài đem chôn thì không chấp nhận được.
                     Nó hốt hoảng chạy lại, thầy ơi! Thầy bị sao thế này, mau đưa thầy đi cấp cứu thôi! Nước mắt nó ứa ra. Không ai trải lời nó cả. Anh Quân nhìn thấy nó thì rít qua kẽ răng: Sao bây giờ mày mới ra đây? Mày chỉ cần tài sản của thầy thôi đúng không? Di chúc thì di chúc, tao không theo. Thấy vẻ mặt ngơ ngác đến tội nghiệp của nó, anh ấy thương hại đưa nó tờ di chúc của thầy, nó hiểu ra. Thầy đã qua đời, và di chúc của thầy có tên của nó. Nó chưa kịp sang hứa với thầy sẽ chăm sóc cô giúp thầy. Thế mà thầy đã đi xa. Nó đặt bút viết mấy dòng từ chối nhận di chúc và ký tên vào đưa lại cho anh Quân trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Nó bảo rằng, di chúc ấy chắc thầy viết khi thầy và cô đều nghĩ nó là con ruột của họ. Thầy không thể chết như thế này được, thầy còn nhờ em hoàn thành một số tâm nguyện. Thầy không thể chết khi chưa nói thông tin cần thiết cho em. Em nghĩ thầy bị giết. Anh Quân rít lên, tâm nguyện cái gìCô thì làm được cái gì?  Nó hỏi cô đâu? Tâm nguyện lớn nhất của thầy là nhờ nó chăm sóc cô khi thầy đi xa. Anh Quân rít lên, ai cần cô chăm sócMẹ tôi, chúng tôi tự lo! Anh ấy hất nó ra ngoài đường.
                   Thế đấy, bây giờ nó cũng dùng từ “ đi xa ’’ để chỉ cái chết. Giá như nó hiểu rõ hơn ý của thầy ngay từ đầu, thì nó đã không gây cho thầy bao nhiêu là đau khổ. Anh Quân hẳn đang quá bức xúc vì thầy lại để lại tài sản thừa kế cho con bé điên rồ như nó.
                    Cô Binh chạy ra, cô túm lấy tay nó kéo lại, cô gọi Canh ơi! Anh dậy đi! Con nó đã về nhận chúng ta là bố mẹ rồi đây này. Anh dậy đi! Cô cứ lay gọi xác thầy mãi. Nó ứa lệ. Thầy nói đúng, nó quá cầu toàn. Mấy hôm trước có người bảo nó thầy Canh yếu lắm rồi bảo nó sang thăm. Nhưng nó bấm bụng định hôm nay lớp bầu ban cán sự lớp xong, nó sẽ có tin vui nói với thầy. Hôm rồi, chắc khi thầy hấp hối, thầy nói muốn gặp nó. Cô Oanh đã ra lớp bảo nó sang, thầy muốn gặp nó. Thầy yếu quá rồi, thầy không đợi được nó nữa. Vậy mà nó vẫn muốn thầy cố chịu đựng đến tận hôm nay. Thầy ơi! Con sai rồi, con quá cầu toàn! Đây là bài học cuối cùng thầy dạy con. Sao con lại phải trả giá nằng cả mạng sống của thầy và sức khỏe của cô chứ? Nó òa khóc nức nở!
                    Có một chiếc ô tô đi qua, mọi người túm gọi lại nhờ chở thầy ra nghĩa trang, nhưng vì thầy không có áo quan nên nó lại vọt đi. Có người nói sắp đến giờ học sinh tan trường. Không thể để chúng thấy thầy trong tình trạng này. Có người định đưa thầy vào trong nhà, nhưng mà có người lại can: làm như thế thì độc. Thế là xác thầy nằm trơ bên đường trông rất tội nghiệp. Mọi người dồn tức giận vào cô Binh, thì ra trong lúc xúc động, cô Binh đã đập vỡ áo quan của thầy. Vì thầy cao hơn người thường, nên không có áo quan sẵn. Thế là họ phải làm lại bộ mới lên bị lâu!
                     Sắp đến giờ học sinh tan, nó nhờ người ngắt cầu dao điện của trường, chuông lớp học không tự động reo khi hết giờ. Vậy là tạm phanh được ít phút. Một chiếc ô tô cỡ 15 chỗ ngồi đi tới. Một cô giáo nói đây là hi vọng cuối cùng đưa thầy ra nghĩa trang đúng giờ lành. Các thầy cô gọi xe, nhưng chiếc xe cứ đi. Không thể trách họ. Vì họ quá mệt mỏi. Nó lao ra, đứng giữa đường, hai chân và hai tay dang ngang, nó dự định sẽ quỳ xin người lái xe trở giúp thầy nó ra nghĩa trang. Chiếc xe lao tới sát người nó, nó hoảng sợ, nhắm mắt nhưng nhất định không chịu nhường đường. Trong đầu nó chợt nghĩ, không lẽ nó sẽ chết ở đây ngày hôm nay. Chiếc ô tô đỗ xịch ngay sát chân nó. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, anh lái xe nhảy xuống tiến lại chỗ nó một cách hết sức kinh ngạc. Nó vẫn nhắm mắt và ứa lệ cầu xin anh lái xe trở giúp trở thầy nó ra nghĩa trang, nó chưa kịp quỳ xuống thì người lái xe gọi ần tên nó: Hạnh ! Hạnh! Em đang làm gì ở đây thế?
                    Nó mở mắt, thì ra tên Tuấn! Gã người yêu hụt của nó năm xưa. Nó đã cắt đứt hoàn hoàn quan hệ với gã khi gã viết hai bức thư giống hệt nhau cho nó và một người bạn nó. Chỉ khác tên. Hắn là một gã đáng khinh, vậy mà suýt nữa nó đã quỳ xuống cầu xin sự bạn ơn của gã. Nó nắm chặt tay, nén lòng tự trọng lại. Nó mở miệng nhờ hắn trở giúp thầy ra nghĩa trang. Hắn nhìn nó nhe nhởn, chắc hắn biết nó còn giận hắn lắm. Và hắn nói đầy ẩn ý: Em nhờ gì anh cũng làm, chỉ cần em đừng giận anh nữa thôi? Nó biết tỏng ý hắn, hắn muốn nó không giận hắn nữa tức là cho hắn cơ hội được tìm hiểu nó. Nó im lặng suy nghĩ, thật ra nó chẳng còn hơi sức mà giận hờn hắn. Nó quá bận rộn và vui vẻ với những người bạn mới. Hắn lại dịu giọng nói: Anh không có ý gì, chỉ muốn em không giận anh nữa, vì anh không muốn một cô gái như em lại giữ sự giận hờn ở trong lòng. Nó gật đầu cái rụp, hắn nở nụ cười tươi như hoa. Chắc hắn đang mở cờ trong bụng. Hắn vội nói:  anh qua nhà em nhé? Nó biết anh ta định hẹn hò để tán tỉnh nó, nó không muốn. Nhưng nó rất cần anh ta trở thầy nó ra nghĩa trang, trước khi học sinh các khối lớp trào ra cổng trường. Nó nói ừ thành tiếng, nhưng anh phải trở thầy em ra nghĩa trang trước đã. Trong lòng nó nhà giờ là ký túc xá. Còn hắn, hắn sẽ ra ngôi nhà ở trên phố Trưng Nhị, vậy là nó cũng không có ý lừa dối hắn ta! Anh ta vui mừng hớn hở ra mặt. Xong ngay, thầy của em cũng như thầy của anh thôi. Hắn mở cửa sau ô tô để mọi người đưa thầy lên xe. Hắn còn cẩn thận treo băng đen lên phía trước xe của hắn một cách đầy trang trọng. Nghe nói việc này là kiêng kỵ với dân lái xe chuyên nghiệp. Nhưng hắn đã làm tất cả những điều ấy một cách chân thành và tốt bụng. Hắn đúng là một anh lính tốt trong quân ngũ năm xưa.
                   Nó thấy đầu thầy nó đặt nên sàn của chiếc xe, trông có vẻ bất kính nên nó hỏi anh xem có thể cho thầy nó cái gì để gối. Và anh ta đưa một chiếc gối nhỏ cho thầy gối đầu làm nó rất xúc động. Trong lòng nó thầm cám ơn anh ta. Nhưng làm người yêu với một gã như hắn thì không bao giờ.
Vì xe nhỏ chỉ hai người được lên xe. Cô binh cố sức lay gọi thầy Canh dậy một cách khổ sở. Nó bột miệng nói: cô đừng gọi thầy dậy nữa, thầy chết rồi. Lòng đen của cô quay một vòng tròn xoe, cô quát: Ai dám nói Canh chết! Người như thế này làm sao chết. Cô cứ lay thầy dậy. và mắt thầy mở trợn trừng da khiến mọi người sợ hãi. Còn cô reo vang, mọi người thấy chưa? Canh vẫn sống? Sao dám đem ông ấy đi chôn! Cô ấy điên rồi! Nó òa khóc nức nở! Nó ngửa cổ nên trách ông trời. Ông trời ơi! Sao ông ác với con thế? Sao ông không để thầy con sống thêm một ngày? Khi biết con đỗ đại học và được các bạn bầu vào ban cán sự lớp. Thầy sẽ rất vui và khỏi bệnh mà. Hu  hu …
                  Cô Binh lại cố lay thầy dậy, cô bảo con gái về thăm mình kìa, mình dậy đi cho con nó mừng cả nó khóc! Trong thâm tâm nó cũng thật sự mong muốn và ao ước thầy tỉnh dậy. Nhưng một tiếng động phát ra khiến cô Bình hốt rúm, có lẽ đó là tiếng một vùng cơ ở nách của thầy bị rách do cô kéo quá mạnh. Mọi người bảo nó vuốt mắt cho thầy để đưa thầy đi. Nó nhìn cái thân thể vô chi của thầy mà ruột gan tan nát. Thầy ơi! Thầy vĩ đại và bao la rộng lớn đến thế, vậy mà khi chết đi, thầy cũng chỉ là một cái xác không hồn thế này thôi ư? Một đường lăn tăn quan mắt thầy như một con bọ nhỏ. Một cô giáo đứng bên lầm rầm nói: Khi thầy còn sống nó chưa từng động vào thầy, nay thầy đã chết cho phép nó vuốt mắt thầy để thầy được an nghỉ. Nó đẫm lệ đưa tay trịnh trọng vuốt mắt cho thầy. Nó nói với thầy: Thầy ơi, xin thầy hãy  an nghỉ. Con hứa sẽ chăm sóc cô Binh hết sức có thể. … Các thầy cô xúm vào tiễn biệt người lãnh đạo đôn hậu, nhân từ mà lại ra đi quá sớm. Nó sẽ rẽ các thầy cô ra, xin thầy cô nhường chỗ cho người nhà thầy đến tạm biệt thầy trước lúc thầy đi xa. Đám đông rẽ ra, cô con dâu của thầy lao đến òa khóc nức nở. Thầy ơi! Sao thầy lại ra đi vội vã như thế này? Thầy đã luôn coi con là con gái! Thầy ơi!...
                   Anh Quân lên xe với thầy, vì có vẻ trong nhà chỉ còn có anh còn giữ được sự tỉnh táo. Sau đó nó ngất xỉu. Nó không đủ sức để đi đưa tang thầy. Nó cũng không biết thầy được chôn ở đâu. Nó cũng không biết địa chỉ của người thầy muốn nó giúp đỡ ở đâu. Nhưng nó biết nó sẽ làm tất cả những gì thầy mong muốn.


                                                          Tác giả: Phạm Thị Hợi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét