Ngày nhỏ khi nó còn là một cô bé mười hai, mười ba. Nó học khoảng lớp sáu hay lớp bẩy gì đấy. Trường nó thường bắt các khối lớp học về buổi chiều, buổi sáng sớm phải đến trường quét sân trường. Cái sân trường nó, bình thường nó hay chạy chơi với các bạn thấy thật nhỏ. Vậy mà buổi sáng nó và các bạn phải vất vả quét rọn mãi mới xong. Nhất là vào dịp mùa đông thì công việc càng trở nên cực nhọc. Vì trời sáng muộn và thời tiết thì rét buốt. Thường thì mọi người phải đi từ rất sớm. Bạn Thúy ở xa còn phải đem theo cả đèn pin, hoặc dẫn theo em gái cùng đi vì sợ …chó và ma! Đến là khổ!
Nó còn nhớ bạn Hà hay dậy muộn, có hôm các bạn quét xong rồi mới vác chổi cọ đến. Thế là nhiều bạn ghê gướm xoét miệng mắng mỏ bạn ấy chẳng ra gì. Đúng là một lũ nhóc!
Nó luôn rất cố gắng và đến đúng giờ cả các bạn sẽ cười chê, mắng mỏ. Cũng cố gắng làm việc thật chăm chỉ để được nhiều bạn yêu mến.
Một lần đi lao động ở trường về, trời vẫn còn sáng tinh mơ. Người nó thì hết sức mệt mỏi, chân tay rã rời vì lạnh và mỏi. Cái chổi cọ thì quá to lại phải vác đi cả một quãng đường dài.
Sắp về đến nhà, cơ thể nó bắt đầu giãn ra, nó dự định sẽ ngủ nướng thêm một chút nữa vì mệt. Bất ngờ, gâu …gâu…con chó béc ghê nhà hàng xóm phi qua hàng rào sắt lao ra làm nó vô cùng kinh hãi ôm đầu tự vệ. Có tiếng lắc rắc mở khóa cửa, nó tưởng người chủ mở cửa cổng ra giữ chó cho nó. Ngoảnh lên thì thấy cửa cổng được mở ra, mấy con chó nhỏ nhà đó chạy ra sủa hội đồng với con béc ghê to đùng. Nó òa khóc, kêu thất thanh vì sợ nhưng không ai giúp nó. Vì nhà đó rất giàu, con
chó béc ghê đó họ quý hơn cả người. Vớ vẩn đánh vào nó không khéo họ sẽ giết chết ấy chứ!
chó béc ghê đó họ quý hơn cả người. Vớ vẩn đánh vào nó không khéo họ sẽ giết chết ấy chứ!
Bất ngờ nó nhìn thấy anh thanh niên là bạn trai chị nó. Nó chạy lại nhờ anh này giúp. Nhưng anh này cũng thuộc diện đần độn, lại ôm nó vào lòng và dỗ nó nín. Còn trêu chọc nó là tay cầm chổi mà không biết dùng nó để đánh chó? Thực ra con bec ghê ấy quá mạnh làm nó rất sợ, mất hết cả tinh thần. Hơn nữa nó không thể ngờ con chó ấy có thể lao ra khỏi hàng rào sắt để lao vào cắn nó. May mà nó né kịp, nếu không có mà bị nát mặt với con chó đó. Mẹ biết chuyện ức chế ra làm ầm ĩ cả lên. Nó chỉ biết khóc…
Giờ nghĩ lại nó thấy sao hồi đó mình ngu thộn vậy. Cũng thấy cái gia đình đó có vẻ giàu có mà bất nhân. Vì hình như họ cố ý thả chó ra cắn nó. Gây nên một tình huống hết sức bi hài giữa nó và anh bạn trai chị nó vào buổi sáng sớm ở gần nhà.
Bây giờ mỗi lần qua nhà đó, nó cũng hay gặp chủ nhà. Nhiều khi thấy ông ta hay cưng nựng con chó nhà bên cạnh, y như rằng con chó ấy thấy nó đi qua là chạy ra cắn? Còn ông ta thì đứng yên ở một góc khuất nhìn thấy nó sợ hãi mà sung sướng? Ông ta ghen tỵ với phong cách thoải mái tự tin của nó? Và chắc chắn ông ta có một vài bài huấn luyện chó rất hiệu quả. Nó rất ghét ông ta!
Dạo trước ông ta hay sang nhà nói chuyện với mẹ. Là sẽ xin việc cho nó. Rồi lấy điện thoại của nó gọi linh tinh khắp nơi mà chẳng thấy có phản hồi gì? Ông ta chỉ đang lợi dụng nó và kiểm tra những thông tin trên diện thoại của nó?
Còn nó thì luôn ngu ngốc nghe theo lời mẹ. Nên nó đã rơi vào không biết bao nhiêu là thảm cảnh đau lòng. Giờ thì mới biết, chỉ khi nó hoàn toàn tự chủ và độc lập thì nó mới may ra có được một cuộc sống hạnh phúc và thành công!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét